Một ngày nọ, tôi và thằng Hiếu nhận được một lá thư mời. Nội dung là có một bữa tiệc mời mọi người cùng tham gia. Địa điểm là căn biệt thự gần Lâu đài Khởi Nguyên. Tôi thì nhận lời, còn thằng Hiếu bận công việc nên sẽ không đi.
Tôi đến lúc khoảng năm giờ chiều. Krixi ra ngoài cổng đón tôi. Tôi hỏi:
- Này chị ơi. Bữa nay có tiệc gì thế?
- Nhóc cứ đợi đi rồi biết. Hấp dẫn lắm đấy. Mình không thể thua hai người bọn họ được.
- Ủa? Chị nói không để thua ai vậy?
Krixi ấp úng, trả lời:
- À à ... không ... chuyện riêng thôi.
(Trong biệt thự)
Trong biệt thự, bàn ghế được sắp xếp rất ngay ngắn. Đồ ăn thì ngon khỏi chê. Tôi khoái nhất là cái món gà sốt. Nước sốt rất đậm đà, cắn một miếng là coi như đừng có từ chối cắn thêm. Ngon dữ lắm. Ăn hết món này, tôi chạy qua món khác tôi ăn. Nói chung không món nào tôi không ăn cả.
Chợt tôi nói với Lindis ngồi kế bên:
- Này chị Lindis ơi!
- Gì nhóc?
- Cho em hỏi ... nhà vệ sinh ở đâu vậy? - Tôi thì thầm hỏi nhỏ.
Lindis trả lời:
- Nhóc cứ đi thẳng, qua mấy cái phòng là thấy.
Tôi chạy vụt đi. Sau khi đã giải quyết bầu tâm sự xong, tôi trở về. Và tôi vô tình đi ngang qua một căn phòng. Tính tò mò nổi dậy, tôi vào thử. Không ngờ, Krixi, Natalya và Lauriel ở trong đó. Tôi liền đơ người. Lauriel hỏi tôi:
- Nhóc làm gì ở đây thế?
- À không có gì đâu ... em vô tình đi ngang qua thôi ... Em đi đây ...
Krixi đứng lên ghế, nói to:
- Ha ha! Krixi là bá chủ đường mid ha ha!
Chợt Natalya nhìn Krixi với một ánh mắt khinh bỉ. Cô đẩy Krixi xuống, đứng lên ghế và nói:
- Ha ha! Natalya là bá chủ đường mid!
Lauriel quay lại nhìn Nataly với một ánh mắt kì lạ. Nhưng cô không nói lời nào và ngồi yên một chỗ.
Tôi không đi ra mà lại vào phòng. Tôi nói to:
- Ái chà ... phòng này cửa sổ có cảnh đẹp quá. Hở ... gì đây chị?
Krixi nhìn, rồi trả lời:
- À là cái móc đó. Ngày trước, nơi này có một cái cửa sổ. Nhưng từ sau một vụ kì lạ, cửa sổ vỡ tan nát. Mọi người đều đã thay mấy lần rồi. Nhưng lần nào cũng vỡ nên không ai dám thay. Cái móc đó để cố định cửa sổ không bị va đập.
- Này Krixi! Cô đừng có mơ cô giành được chiếc vương miện bá chủ đường Mid nhé!
Tôi ngạc nhiên và hỏi Natalya:
- Ủa vương miện bá chủ đường mid là sao ạ?
- À thì cứ mỗi năm một lần, cả đám lại họp bàn xem ai là bá chủ đường mid ấy mà. Bữa tiệc hôm nay tổ chức vì lí do đó.
Tôi đã hiểu vấn đề và đi ra ngoài. Lauriel liền nói:
- Tôi đi ra ngoài có tí chuyện nha.
- Vậy hả? Tui cũng đi. À quên nữa, hồi cô canh giùm tôi cái cửa sổ nha. Dạo này tôi thấy có cái gì đó cứ bay vô đấy.
Krixi nhận lời.
(Trong phòng tiệc)
Tôi vừa trở lại, Lindis đã đứng đó đợi sẵn. Lindis hỏi:
- Này nhóc! Đi vệ sinh thôi mà làm gì lâu thế?
- À em gặp mọi người. Đúng không chị Lauriel? ... Ủa đi đâu mất rồi?
Chợt Ormarr chạy lại, hỏi:
- Này Lindis!
- Sao vậy Ormarr?
- Cô có thấy cây búa của tôi đâu không? Tôi nhớ tôi để trên bàn trong phòng của tôi mà.
Lindis thở dài, bảo:
- Cái này tôi không trả lời. Cậu tự đi tìm lấy đi. Tôi ...
"ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ..."
Cả phòng ngạc nhiên. Tiếng hêt phát ra từ phòng của đám pháp sư. Tôi và Lindis chạy lại. Nhìn thấy Krixi bị con dao đâm trúng ngực, Lindis nói to:
- Cô bình tĩnh. Để tôi lấy vết thương ra! Nằm yên đấy!
Thế là Krixi nằm yên cho Lindis lấy con dao ra. Sau khi băng bó vết thương xong, Lindis hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra thế?
- Tôi ... tôi không biết nữa. Tôi đang ngồi bên cái cửa sổ ... thì ở đâu ra một con dao bay tới đâm tôi ...
Tôi liền hỏi:
- Thế con dao đâu rồi?
- Chị ... chị không biết nữa ... lúc bị đâm, chị lo ôm vết thương nên không nhìn thấy gì.
Tôi mở cửa sổ ra xem thử. Tôi ngạc nhiên và gọi Lindis tới. Lindis liền nói:
- Sao lại có sợi dây ở đây? Mà dây lại bị đứt mới lạ đấy.
Tôi ngẫm nghĩ: "Không thể nào ném dao từ dưới đất lên được. Vì đây là tầng hai. Còn cái sợi dây kia là sao? Nhưng lạ là hai bên đều có dây chứ.
Chợt Ormarr chạy tới, bảo:
- Hộc hộc ... tôi tìm thấy cây búa rồi nha.
Nói xong, Ormarr quay búa theo quán tính. Nhưng bất ngờ, phần lưỡi búa văng ra và bay ra cửa sổ một đoạn khá xa. Tôi vội nói:
- Để cháu đi nhặt cho chú nha.
- Ừ. Cảm ơn nhóc.
Tôi chạy một mạch đi. Tôi lại nghĩ: "Nếu như suy luận của mình là đúng thì chắc chắn phải có cái đó".
(Chỗ bên dưới)
Tôi tìm thấy cái lưỡi búa. Chợt tôi thấy cái lưỡi búa hơi bị dính. Tôi hơi ngạc nhiên. Tôi lẩm bẩm:
- Kì lạ thật. Tại sao lưỡi búa lại hơi dính vậy?
Chợt Ilumia xuất hiện. Ilumia hỏi tôi:
- Nhóc đang làm gì ở đây thế?
- Dạ em ... em đi nhặt lưỡi búa cho Ormarr. Mà chị ơi!
- Gì vậy nhóc?
- Chị nghĩ xem có cách nào ném con dao từ trên kia lên không?
Ilumia nhìn một cái, rồi nói:
- Ném thì không thể, nhưng nếu dùng dây chuyền qua thì có thể đấy.
- Sao cơ?
- Hồi trước, chị và Lauriel chơi một trò như thế này. Gắn hai đầu dây vào hai phòng. Do hai người ở khác tầng, nên chỉ việc gắn vật nặng lên và thả xuống là vật đi theo đường dây. À quên nữa, có lần chị giăng dây dốc quá, vật nặng đập ngay đầu Lauriel nên cô ấy đã nói: "Cô cẩn thận chút đi! Coi chừng tui sẽ gϊếŧ người vì cái trò của cô đấy!".
Tôi giật mình và leo thử lên cây. Tôi thấy một sợi dây khác cũng bị đứt. Tôi nói:
- Hiểu rồi ...
_____________________