Mà sự tình đêm nay, tính chất nghiêm trọng của nó khiến Đỗ Duy không thể không coi trọng! Thời khắc này, hắn bên mình không có 1 ai làm tham mưu, do đó, đêm nay tâm niệm vừa động, nói chuyện này cho phu nhân Listeria.
Trong mắt Đỗ Duy, phu nhân Listeria thông minh tài trí không thua Philip. Vị phu nhân mỹ lệ này, trong giới quý tộc đế đô, dùng thân phận quả phụ sừng sững nhiều năm không ngã, còn kinh doanh ra 1 phần sản nghiệp lớn như vậy, tuyệt không thể chỉ dựa vào khuôn mặt.
Các loại sự tình chính trị minh tranh ám đấu, phu nhân Listeria tự nhiên có sở trường. Khi tại Tây Bắc, phu nhân Listeria lúc đầu vì giữ chứ tín với mình, từng hiến vài kế sách, chủ ý đều rất cao minh.
Ngoài ra, còn 1 mặt khác. Đã cùng nhà phu nhân Listeria liên minh, như vậy dứt khoát đem 2 nhà triệt để cột vào 1 chỗ!
Cho nên, dứt khoát đem chuyện này nói ra. Qua việc này, quan hệ 2 nhà sẽ càng cao thêm 1 tầng.
- Chẳng lẽ là nhiếp chính vương …
Phu nhân Listeria nhíu mày, nhưng nói tới đây nàng lại lắc đầu:
- Không đúng, không phải nhiếp chính vương.
- Oh?
Đỗ Duy nhìn hầu tước phu nhân, lúc này hắn thật tâm hy vọng vị tộc trưởng thông minh này có thể nói ra cách nghĩ nào đấy có giá trị.
- Công tước đại nhân… Nói thực, vài ngày trước, nhiếp chính vương 1 mực tìm cách tước đoạt quyền lực của ngài.
Phu nhân Listeria xem ra cũng hạ quyết định thổ lộ với Đỗ Duy, những lời nói bén nhọn không né tránh thẳng thắn tiếp:
- Trong mắt của ta, nhiếp chính vương có ý muốn tước đoạt quyền lực của ngài, ngược lại là 1 tín hiệu là hắn còn tin tưởng ngài, còn muốn trọng dụng ngài. Tước bớt quyền lực của ngài, chỉ là sách lược bình thường của đế vương mà thôi. Hơn nữa trong mắt ta, quyền lực trong tay ngài quả thật quả lớn. Bớt đi 1 chút, giảm đi sự cố kỵ của vua, lại là đầu tư lâu dài!
Nghe phu nhân Listeria giải thích, Đỗ Duy cũng gật đầu.
- Nếu nhiếp chính vương không tước bỏ quyền lực của ngài mới là nguy hiểm.
Phu nhân Listeria suy nghĩ 1 chút, khẳng định:
- Còn có chức vụ viện trưởng học viện quân sự kia nữa. Đây cũng là nhiếp chính vương bày ra cho ngài 1 cái vương miện không có hào quang! Chức vụ viện trưởng học viện quân sự, nghĩa là hắn nói cho ngài 1 tín hiệu, tuy là tước bớt chút quyền lực của ngài, nhưng sự tín nhiệm của hắn dành cho ngài không giảm chút nào. Lấy thân phận viện trưởng, không quá mười năm, quan quân trẻ tuổi đế quốc sẽ thành học trò của ngài.
Trong quân đội, ngài sẽ có sức ảnh hưởng cùng uy vọng vô cùng lớn. Tuy đây không phải là thực quyền, nhưng cũng không ai dám xem thường phần uy danh này. Cho nên … nhiếp chính vương đã cấp cho ngài cái mũ ấy, sao còn muốn giết ngài?
- Thỏ chết thì thịt chó săn, hết chim lại bẻ cung.
Đỗ Duy lắc đầu:
- Địa vị của ta quá cao, tuổi quá nhỏ, cũng là không hợp lý.
Phu nhân Listeria nghe được, khẽ cười:
- Lời này đúng là thật. Chỉ là trong mắt ta có chút bất đồng. Nói rõ ràng 1 chút, công tước đại nhân, ngài thật sự là kỳ tài ngút trời. Loại người như ngài, quả thực nếu 1 vị vua khác, quả nửa sẽ tuyệt đối không trọng dụng ngài, càng không nâng ngài lên vị trí cao như thế. Bời vì dạng tài năng như ngài, không phải vua sáng không thể chế ngự được! Nhiếp chính vương của chúng ta, là vị quân chủ thông minh nhất trong mấy đời nay của đế quốc. Hắn đã tín nhiệm ngài, đã dùng ngài, thể hiện cái anh minh của hắn. Ta cảm giác được, hắn không phải loại người sợ quyền lực của thần tử quá nặng – nếu đổi là Augustine VI, chỉ sợ đã sớm giết ngài.
Đỗ Duy trầm mặt không nói.
Lời nói của phu nhân Listeria quả thực rất có đạo lý.
Chỉ là…
Nếu theo quá trình xem xét, thần hoàng tử trẻ trung, nếu thân thể tráng kiện có thể sống tốt vài chục năm. Như vậy hắn vẫn còn ngồi trên ngai cao, đương nhiên dám tiếp tục trọng dụng mình.
Ít nhất là vài chục năm nữa, hắn vẫn trọng dụng mình.
Chỉ là… vấn đế là… phu nhân Listeria không biết 1 bí mật: thần hoàng tử, sợ rằng đã nhiễm 1 loại bệnh tiềm tàng rất nghiêm trọng!
Đêm nay mới là lúc Đỗ Duy thấy tối tăm nhất.
Trước đây hắn 1 mực lơ là vấn đề nguy hiểm: tình huống bình thường, thần hoàng tử sẽ không có lý do giết mình. Nhiều nhất là ngẫu nhiên đè nén mình 1 cái, đánh 1 cái tát lại chìa ra 1 quả táo ngọt. Chính sách cây gậy và củ cà rốt, hôm nay tước quyền, mai lại cấp quyền khác. Thuật trị lòng người của đế vương luôn là như vậy.
Chỉ là… nếu thần hoàng tử đột nhiên lâm bệnh, mạng không kéo dài được… như vậy, hắn tuyệt đối trước khi chết, sẽ dùng thủ đoạn lôi đình thẳng thừng giết mình!
Bởi vì thần hoàng tử rất rõ ràng. Chính loại người như mình, nếu không phải vua thật mạnh mẽ, tuyệt đối không kiểm soát được! Mà hiện tại nếu hắn chết, tiểu hoàng đế Charles tương lai có phải là vua sáng hay không chưa biết. Chỉ nói hiện tại, 1 nhóc con 12 tuổi tuyệt đối không thể kiểm soát nổi mình!
Ấu chúa quá yếu, quyền thần quá mạnh – không quản là phương Đông hay phương Tây, triều đại nào đi nữa, sẽ tuyệt đối không nhìn tình huống cực kỳ nguy hiểm này xuất hiện
Nói rõ ràng hơn 1 chút.
Nếu thần hoàng tử còn có 10 - 20 năm, như vậy mình sẽ rất an toàn. Nhiều nhất là khi về già, hắn mới chậm rãi ép mình giao quyền lực ra, từng bước từng bước tiến tới – cũng giống như lão tể tưởng Rabus Richer hiện tại.
Nhưng nếu thần hoàng tử chỉ còn sống được 1 năm hay nửa năm… như vậy hắn tuyệt đối sẽ không cùng biện pháp thông thường đối phó với mình! Bởi vì 1 năm, nửa năm, muốn đem toàn bộ binh lực gia tộc mình rút ra là rất khó. Cho nên biện pháp đơn giản trực tiếp nhất, là đem công tước hoa tulip giết chết!
Thậm chí, Đỗ Duy hôm nay trong hoàng cung, trong đầu nảy ra ý nghĩ!
Nếu ta là nhiếp chính vương, ta sắp chết, lưu lại 1 đứa con chưa thành nhiên, thủ hạ lại là đại công tước trong đế quốc quyền cao chức trọng có một không hai... như vậy ….
Ta cũng nhất định giết thằng cha này! Tuyệt đối không lưu lại họa ngầm cho con mình!
Cho nên, khiến tâm tình Đỗ Duy ưu sầu tuyệt không chỉ đơn giản sát thủ đêm nay là do thần hoàng tử phái ra hay không.
Lùi 1 bước mà nói…. Giả sử đêm nay không phải hắn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Thế còn sau này?
Thần hoàng tử giờ thân mang bệnh nặng, hắn có đầy đủ động cơ cùng lý do giết mình! Hắn có chân chính trở mặt quyết liệt với mình hay không, hoàn toàn quyết định ở việc hắn còn sống được bao lâu!
Đỗ Duy thở dài, thấp giọng lẩm bẩm:
- Thần … không đến vạn bất đắc dĩ, ta thật không muốn cùng ngươi trở mặt thành thù à …
Nghe Đỗ Duy thì thào, phu nhân Listeria có chút nghi hoặc.
Đỗ Duy ngẩng đầu lên, thần sắc thành khẩn, nhưng giọng nói không hề nhẹ nhàng:
- Phu nhân Listeria, ngài đã nói những lời dốc lòng dốc dạ này, vậy ta cũng không giấu diếm nữa… Ta thừa nhận những gì ngài vừa nói là rất chính xác, nhưng nếu ta nói, có 1 nhân tố bên ngoài, có thể làm toàn bộ suy luận của ngài đổ vỡ.
- Là gì?
- Thần… Nhiếp chính vương của chúng ta.
Đỗ Duy đè thấp giọng, trên mặt có phần thương cảm nói:
- Ta hoài nghi … Hắn sợ rằng bệnh nặng, mạng không ….
Lắc đầu, Đỗ Duy không tiếp tục nói.
- Vụt!
Phu nhân Listeria nghe xong biến sắc, lập tức nhảy dựng lên.
Đỗ Duy vẫn ngồi yên, sắc mặt mang theo 1 tia khó chịu.
Thần hoàng tử … Không quản đêm nay có phải ngươi giết ta hay không, xem ra giữa chúng ta quả thật có mâu thuẫn.
Trong đầu, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng năm đó chính biến.
Chính mình 1 thân 1 mình đứng dưới hoàng thành, xung quanh chi chít phản quân, mà chính mình cùng với gia tộc vừa trở mặt, không còn nhà để về nữa.
Thần hoàng tử đứng trên hoàng thành, nhìn mình cao giọng nói:
- Ta phong ngươi là công tước hoa tulip! Ta quyết không phụ ngươi ! Lá cờ hoa bụi gai của ta , cùng lá cơ hoa tulip, nguyện vĩnh viễn không héo tàn!
Thanh âm kia, vẫn còn bên tai!
Mà sau ngày chính biến, đại hoàng tử binh bại, Đỗ Duy thấy gia tộc gặp tai ương, thậm chí trên tường thành, còn giấu dao găm trong áo, ý đồ muốn giết thần hoàng tử. Lúc đó, hắn lại bình thản đưa cho mình 1 bình ma lực dược thủy.
Đỗ Duy nhắm mắt lại.
Thần … ta không phải sợ hắn, không phải không dám cùng hắn đối địch.
Mà là không tưởng tượng được! Không muốn! Không chịu được!