Ác Ma Pháp Tắc

Chương 733: Xuân thệ (Đoạn 1)



Trên lò sưởi trong phòng, một ấm nước bằng đồng đang được đun trên lò lửa, thình thoảng lại từ miệng ấm lại thoát ra những tia bạch khí li ti, tiếng nước sôi ùng ục, ùng ục. Hơn nữa, trong phòng nọ lại có mùi thơm phiêu dật, khiến cho người ta cảm thấy trong lòng càng thêm vài phần thanh nhàn khiến tâm tình thoải mái.
Đỗ Duy, khi nhìn thấy đã đủ lửa rồi, tự thân mang cái ấm nước lại, đổ vào đầy cái chén nhỏ trước mặt một chất lòng màu xanh biếc. Mà chất lòng màu xanh biếc đó cũng bốc lên một cổ mùi hương dược vật nồng nặc. Còn kèm theo nhàn nhạt hương trà.
Đỗ Duy thở dài. Nâng cái chén nhỏ lên. Trước tiên, thử độ nóng. Sau đó xoay người, cười nói:
- Được rồi. Lão đầu tử. Đến giờ uống thuốc rồi.
Nằm rũ rượi phía sau, đại pháp sư cửu cấp của đế quốc Ma Pháp công hội, nhà phát minh ma pháp đạo cụ nổi tiếng, lão điên khiến mọi người trong Ma Pháp công hội sợ hãi, Arike đại sư, giờ đây, đang nằm nằm lừ đừ trong mền.
Giờ phút này, Arike nhìn qua già nua, tiều tụy. Không chút nào giống như một vị cường giả cửu cấp, đầu tóc rối nùi, khuôn mặt tái nhợt, hình dáng gầy gò… Hai má của hắn đã hoàn toàn chảy xệ xuống, vô lực nằm đó. Tất cả điều này đều biểu thị, vị lão nhân này, ngọn lửa sinh mạng đã thiêu đốt đến giai đoạn cuối cùng…
- A, ta ghét uống nhất là cái thứ đồ này.
Arike than thở một câu.
Đỗ Duy lại, tự mình nâng Arike dậy, sau đó cho hắn uống non nửa bát thuốc. Lúc này mới cười nói:
- Đại sư, ngài biết không? Đệ đệ của ta lúc tám tuổi, khi uống thuốc, so với ngài bây giờ dũng cảm ơn nhiều.
- Ừ, phải, chính là bởi vì ta đã trải qua một trăm lẻ tám tuổi rồi.
Arike tức giận le lưỡi, tựa hồ không chịu nổi vị đắng của thuốc:
- Đệ đệ của ngươi có thể sống được đến tuổi của ta không?
Vừa nói, lão một lần nữa nằm xuống:
- Quái đản thật, ngươi làm cái thứ dược vật này, vị sao lại đắng vậy… Nghe mùi cũng không tệ lắm, nhưng vào trong miệng, quả thực đáng sợ!
- Thật xin lỗi, lão gia hỏa.
Đỗ Duy cười híp mắt nhìn Arike:
- Đây là thuốc, không phải mật ong, nếu như ngươi ngại đắng, ta có thể mang đến cho ngươi một khối đường.
- Thôi được rồi…Ta lớn tuổi rồi, ăn đường không tốt cho răng.
Arike than thở một cái. Trên thực tế, mới trong thời gian ngắn ngủi hai năm, Arike tựa hồ trở nên già nua hơn rất nhiều!
Gương mặt hắn khô quắt. Hàm răng đã rụng rất nhiều... Những thay đổi này rất kinh người. Phải biết rằng, ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy lão điên này, tinh thần hắn vẫn còn hưng phấn, bên trong đại viện của Ma Pháp công hội, chạy tới chạy lui bắt người để làm thí nghiệm mà!
Arike già rồi. Già rất nhanh. Rất suy yếu!
Kỳ thật, đối với một ma pháp đại sư có thực lực đến mức cửu cấp, nói một trăm tuổi cũng không tính là lớn. Tỷ như vị đại sư nghễnh ngãng Irre Nests, tuổi thậm chí so với Arike còn muốn lớn hơn một ít, nhưng, thân thể hắn vẫn còn rất cường tráng.
Arike sở dĩ suy yếu "thật sớm" như vậy, hoàn toàn bởi vì hắn thật sự say mê nghiên cứu ma pháp đạo cụ, hắn cơ hồ đem tất cả thời gian, giam mình trong phòng thí nghiệm, tiến hành các loại nghiên cứu đáng sợ mà nguy hiểm.
Qua nhiều năm, trong phòng thí nghiệm, vô số các mùi vị, hơi của các loại thuốc ma pháp độc hại, ngoài ra, những vật chất có hại phát tán ngoài không khí, tất cả đều ăn mòn nghiêm trong sức khỏe của Arike đại sư. Khiến cho hắn, tuy có ma pháp thực lực cường đại, vẫn không thể tránh khỏi tổn thương thân thể chính mình… Cho nên, hắn so với ma pháp sư khác, càng thêm suy yếu.
- Mở cửa sổ ra đi, tiểu tử. Hôm nay, trời hình như rất đẹp.
Arike rên một câu.
Đỗ Duy làm theo. Hắn đẩy cửa sổ, ngoài trời nắng đẹp, đã là đầu mùa xuân rôi. Đã có vài đàn chim từ phương nam bay đến ca hót, trong góc tường của viện, một ít loài hoa dại không rõ tên bắt đầu mạnh mẽ nở rộ.
Nhưng… quay đầu lại, Đỗ Duy nhìn thấy vị lão nhân đang rũ rượi, lại rùng mình…
Rất hiển nhiên, cái hàn khí không mạnh lắm của đầu mùa, cũng đã khiến Arike đại sư có chút vô phương chống đỡ.
Đỗ Duy trong lòng chảy xuôi một chút ai thán, nhưng lại bất động thanh sắc đi tới. Đắp thêm lên người lão pháp sư một cái mền thật dày, sau đó, ánh mắt hắn nhìn Arike:
- Ta đưa ngươi xem trong viện một chút nhé.
Nơi đây là một cái trang viên ở ngoại thành đế đô, là một sản nghiệp đứng tên Đỗ Duy - trên thực tế, chính hắn cũng không biết chính mình bây giờ tại đế đô này đang cầm giữ bao nhiêu sản nghiệp. Chỉ có thể nói tiểu Zach thật sự là một cái máy kiếm tiền. Bây giờ sản nghiệp của Đỗ Duy tại đế đô, trải qua kinh doanh của tiểu Zach, đã trở nên nhiều đến mức ngay cả Đỗ Duy cũng không rõ.
Cái trang viên này nằm ở phía Đông Bắc của đế đô, kề cận bờ sông của Lan Thương Đại Vận Hà.
Trang viên được xây dựng trên một cái sườn núi nho nhỏ, Trong sân, trên hàng rào trước mặt được che kín bởi màu xanh nhạt của đây leo. Mà xa xa, dưới chân sườn núi chính là huyết mạch trứ danh của đế quốc, Lan Thương đại vận hà.
Trông về phía xa, dưới chân hà đạo (đường hai bên sông), một vài thương thuyền đang lui tới. Tại nơi mà nước cạn gần đáy sông, một đội người đang ra sức lôi kéo thuyền. Thật xa, tựa hồ còn có thể mơ hồ nghe thấy thanh âm hò hét của nhân công.
Lúc này là buổi sáng sớm đầu xuân, bên ngoài đều bao phủ ánh dương quang rực rỡ. Tất cả đều lộ ra sinh cơ bừng bừng - trừ ông lão đang đang ở đó.
Arike lẳng lặng nhìn cảnh sắc chung quanh.
Mùi của núi, mùi của nước, mùi cây cỏ, mùi hoa, ánh dương quang nọ…
Trong ánh mắt ông lão toát ra một tia gần như là tham lam, dường như cố gắng đem tất cả mọi thứ thu vào trong hai mắt.
- Nhìn không đủ a…
Hốt nhiên, Arike thì thào nói một câu:
- Thật là kỳ quái. Ta cuối cùng cảm giác được. Mấy thứ này, chính mình nhìn thế nào cũng không đủ.
Đỗ Duy cười ha ha một tiếng:
- Vậy thì rất đơn giản. Chờ sau khi thân thể ngươi khá hơn một chút, ta mang ngươi theo đi Tây Bắc, đi thảo nguyên nhìn một mảng mênh mông bích lục, ngoài ra còn nhìn Tuyết Sơn từ xa, phong cảnh đó rất tuyệt, ngươi sẽ thích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Arike phảng phất cười cười. Sau đó hắn bình tĩnh nhìn Đỗ Duy:
- Được rồi, tiểu tử. Đừng an ủi ta. Ta biết thân thể của mình… Đừng quên, rất nhiều tri thức dược tề học cũng là ta dạy cho ngươi đấy.
Vừa nói, ông lão vừa miễn cưỡng giãy dụa ngồi dậy. Sau đó, có chút hơi nghiêng người khom lưng, vươn ngón tay khô gầy, cố gắng chạm xuống dưới, trong bùn đất mọc lên một đóa hoa dại nhỏ màu trắng.
Sắc hoa trắng mịn, mềm mại nọ, khiến trong ánh mắt ông lão lộ ra một thần sắc cố quái.
Đỗ Duy trong lòng mềm nhũng, bước tới, định giúp hắn hái đóa hoa lên.
- Không nên.
Arike đột nhiên lắc đầu. Hắn nhẹ nhàng đỡ tay Đỗ Duy. Thấp giọng nói:
- Đừng hái nó… Hái rồi, nó sẽ chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

Ý kiến của bạn

Gọi 0966739602 Fanpage ninhxuyen3 Zalo 0966739602 Zalo Email bgyendung@yahoo.com