Thế là công chúa Louise đã ở lại trong thành Gilleat như vậy đấy.
Năm ngày liền nàng đều ở trong tòa nhà tách biệt này.
Tính ra thì căn diện tích tòa nhà này của Gandalf không hề nhỏ, dù gì thành Gilleat trước kia vốn là thủ phủ tỉnh Desa, mà chỗ này cũng từng là phủ tổng đốc, chỉ có điều từ sau khi bị sửa thành cơ sở sản xuất của Đỗ Duy, phủ tổng đốc cũ cũng bị thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Ví dụ như tòa nhà này, bên trong vốn có một cái hồ lớn chiếm một diện tích rộng gần ngàn mét – tuy diện tích không lớn lắm nhưng ở nơi nguồn nước thiếu thốn như xứ Tây Bắc này mà còn đào ra được một cái hồ như vậy, đủ thấy sự giàu có và xa xỉ. Đáng tiếc, chủ nhân về sau của nó, bất luận là Gageu hay là Gandalf áo xanh đều chẳng phải hạng người tao nhã gì. Việc đầu tiên sau khi đến đây chính là sai người lấp phăng cái hồ đi.
Giờ đây tòa nhà còn tách riêng ra một khoảng đất trồng mấy loại thực vật ma pháp đặc biệt, phía ngoài khoảnh đất này được bao bọc bởi hàng rào.
Công chúa Louise ở lại đây ngày đầu tiên Đỗ Duy đã từng cảnh cáo: đừng có đến gần hàng rào đó, bởi vì thực vật ma pháp không phải là thứ đồ chơi hay ho gì. Trong số đó có rất nhiều thứ nguy hiểm: ví dụ như có vài loại cây có thể tiết ra chất dịch độc chết người, chỉ cần không cẩn thận dính phải một ít là có thể khiến cho da thịt một người trong nháy mắt bị ăn mòn thành một lỗ thủng, lại có mấy loại cây thậm chí còn bắt mồi giống như động vật – giống như hoa ăn thịt người ấy.
Hơn nữa, công chúa Louise cũng được cho biết căn phòng lớn ở phía kia tòa nhà không thể lại gần.
Theo như Louise đoán, căn phòng kia chỉ e là đang giam giữ thứ gì đó. Bởi vì gần như ngày nào nàng cũng nghe thấy từ trong căn phòng truyền đến tiếng đàn ông gào thét thê thảm hệt như tiếng dã thú, mà cửa căn phòng đó còn được lắp chấn song kiên cố, nghe đồn trên tường còn dát thêm sắt tấm.
Mấy ngày nay Đỗ Duy và lão ma pháp sư áo xanh kia chả có ai quản đến Louise, hai tên một già một trẻ kia, từ sau cái hôm vứt Louise lại trong phòng chăm sóc Hussein, hai người liền chui thẳng vào căn phòng lớn nhất tòa nhà – chắc là phòng thí nghiệm ma pháp.
Thậm chí có lúc nửa đêm Louise còn bị tiếng nổ đánh thức, vụ nổ chấn động khiến cho căn phòng lắc lư, khi nàng sợ hãi vạn phần bỏ chạy ra khỏi phòng thì đã thấy khói mù mịt bốc ra từ cửa sổ căn phòng thí nghiệm đó, liền đó thì trông thấy hai tên quái vật một già một trẻ - Đỗ Duy và lão Gandalf áo xanh đầu tóc xám xịt chui ra ngoài, sau đó hai người bắt đầu giận dữ phừng phừng chửi bới trách móc đối phương:
- Là tại ông pha chế sai tỉ lệ thành phần nguyên liệu!
- Nói nhảm, là nhóc con nhà ngươi điều chỉnh nhầm độ lửa!
- Là ông là ông toàn là lỗi của ông!
- Tại ngươi tại ngươi tại ngươi ngu quá!
- A ha! Được rồi, nào nào nào, chúng ta so một trận, ai thua sẽ phải phụ trách đi vào dọn dẹp sạch sẽ!
Cái trò giống như hát kịch này gần như ngày nào cũng diễn ra bảy tám lần, vì thế lâu rồi đến cả công chúa Louise cũng chẳng lấy làm lạ nữa.
Thỉnh thoảng nửa đêm canh ba lại bị tiếng nổ trong phòng thí nghiệm đánh thức, nàng cùng lắm cũng chỉ trở mình bịt tai ngủ tiếp mà thôi.
Công chúa Louise và Hussein ở chung một phòng, tất nhiên – không nằm chung giường.
Thánh kị sỹ trọng thương mấy ngày nay phần lớn thời gian đều hôn mê bất tỉnh, ngủ mê mệt trên chiếc giường lớn, còn công chúa Louise sau cơn hứng chí tự nhận chăm chóc người bệnh thì ngủ trên một chiếc giường nhỏ bên ngoài.
Có thể nói cô công chúa hoàng thất cành vàng lá ngọc Louise này lúc mới đầu chả có tí kinh nghiệm chăm sóc người bệnh nào, thậm chí có mấy lần thay thuốc cho Hussein, cô nàng còn bị đống máu thịt be bét ở vết thương dọa cho ngất xỉu.
May mà trên đời này còn có một từ gọi là "thói quen".
Bất kể một chuyện gì, có lần đầu, lần thứ hai, thứ ba …. Thứ mười ….thì sẽ quen nhanh chóng. Trơ rồi mà.
Hussein phần lớn thời gian đều hôn mê, không phải là do thương thế của hắn thực sự nặng đến mức đó, mà là vì lão Gandalf áo xanh ngày nào cũng xuất hiện, trích ra một chút thời gian chữa trị cho Hussein, hơn nữa lão còn cố ý dùng một thứ thuốc đặc biệt khiến Hussein rơi vào hôn mê thời gian dài. Lão giải thích điều này như sau: sức mạnh thánh giai không những làm thương tổn thân thể hắn mà việc dùng quá độ sức mạnh thánh giai cũng khiến cho tinh thần lực của hắn tổn hại nặng nề. Để giúp vết thương hồi phục nhanh hơn một chút, việc ngủ mê thời gian dài có tác dụng rất tốt.
Hơn nữa thuốc mà lão già dùng có thể giúp vết thương khôi phục với tốc độ rất nhanh trong quá trình ngủ say. Tuy Louise rất tò mò với cách giải thích này, lúc ban đầu cũng rất nghi ngờ nhưng sau năm ngày thấy cái bắp chân bị thương đến lòi xương của Hussein đã khỏi đến bảy tám phần, máu thịt đã bắt đầu sinh trưởng dưới sự kích thích của thuốc, tuy nhìn vào có vẻ rất dọa người nhưng ít nhất không còn cái kiểu giơ xương trắng kinh khủng như mấy hôm trước nữa.
Cuối cùng, vào tối ngày thứ năm thì Hussein tỉnh hẳn.
Thánh kị sỹ nằm trên giường, sau khi mở mắt người đầu tiên gã nhìn thấy chính là công chúa Louise.
Công chúa Louise mặc một bộ trường bào cổ quái --- đây là một tấm trường bào màu trắng kiểu ma pháp sư, bởi vì đến đây ở đã sáu ngày mà chỗ lão Gandalf áo xanh không ngờ đến một bộ đồ phụ nữ cũng không có! Những bộ trường bào ma pháp sư này vốn là thứ thuộc về Jojo.
Khoác lên tấm áo choàng rộng rãi mới đầu cũng khiến Louise thấy không quen. Nhưng nghĩ mà xem, nàng hiểu rõ thân phận "tù giam lỏng" hiện giờ của mình, không có tư cách đòi hỏi đồ ăn và quần áo.
Khi Hussein tỉnh lại, công chúa đang vớ lấy một chiếc khăn trắng tinh, sau khi thấm nước, nàng tỉ mỉ lau vết thương trên ngực cho Hussein từng chút một.
Áo của Hussein đã bị phanh ra, để lộ vòm ngực rắn rỏi – lúc mới đầu cảnh tượng này khiến công chúa đỏ bừng mặt, tim đập liên hồi. Nhưng sau mấy ngày làm quen, giờ đây nàng đã thong dong hơn nhiều.
Động tác của nàng tỉ mẩn khẽ khàng, tuy rằng đã biết Hussein hôn mê sẽ không có cảm giác gì nhưng Louise vẫn vô thức để bản thân mình nhẹ nhàng hết mức có thể. Giống như sợ làm đau thánh kị sỹ vậy.
Ngay lúc nàng đang nhanh chóng làm sạch vết thương ở ngực cho Hussein và quấn băng gạc trắng lên thì đột nhiên, nàng cảm giác được ánh mắt của hắn.
Hussein vừa mới tỉnh lại, ánh mắt không ngờ lại sáng bừng! Hắn không nói một lời, cứ lặng lẽ nằm đó nhìn cô gái trước mặt. Tấm vải trắng khẽ khàng lau miệng vết thương của mình, nàng trông mới chăm chú làm sao, dồn hết tâm trí đến mức mình tỉnh rồi mà vẫn không hay biết.
Giây phút ấy đến cả người kiên cường như Hussein dường như cũng nảy ra một ảo giác: hình như cô gái trước mắt này không phải là công chúa gì – nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường xinh đẹp mà thôi.
Ngây ngốc nhìn ánh mắt Hussein một lúc, Louise mới thốt lên kinh ngạc, nàng đứng bật dậy tay chân luống cuống nhìn Hussein, mãi lâu sau mới lắp bắp được mấy chữ:
- Anh …. Anh tỉnh rồi sao?
Nói xong câu này công chúa liền hối hận, thứ cảm giác yếu đuối sợ hãi này khiến nàng thầm thấy đáng xấu hổ vô cùng.
Vẻ mặt Hussein rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt hắn lại sáng đến dọa người. Hắn cứ thế lặng im nhìn Louise lâu thật là lâu, cuối cùng khóe miệng thoáng cười, từ tốn nói:
- Cảm ơn cô.
Công chúa sững người, rồi lại thấy Hussein bổ sung một câu như tự giễu:
- Hình như, ta đã nói rất nhiều câu "cảm ơn" với cô thì phải.
- Không không.
Louise vội vàng xua tay:
- Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng. Tôi biết, nếu như anh không phải bảo vệ tôi, tôi đã chết lâu rồi.
Vẻ mặt Hussein đột nhiên lạnh băng:
- Cô không cần cảm ơn ta. Đó là chức trách của ta, ta sẽ không để cho cô chết.
Vẻ mặt Louise tức thì thoáng qua một tia hụt hẫng, nàng không kìm được nhẹ giọng:
- Chỉ là … chức trách thôi sao? Ngài Hussein, lẽ nào, nếu như không có chức trách, ngài sẽ không bảo vệ ta nữa?
Câu nói này có vẻ hơi to gan, sau khi nói xong, công chúa trong lòng đã thầm hối hận.
Có điều nàng vẫn không kìm được mà len lén nhìn Hussein, mong chờ câu trả lời từ hắn.
Nhưng … thái độ của Hussein đã khiến Louise thất vọng rồi.
Ánh mắt thánh kị sỹ chỉ thoáng qua chút biến đổi, nhưng hắn vẫn không trả lời mà gắng gượng chống tay ngồi dậy, thở ra một hơi, ánh mắt trôi ra ngoài cửa sổ:
- Chúng ta đang ở trong thành Gilleat đúng không? Trước đây ta đã mơ mơ hồ hồ tỉnh lại một lát --- Đỗ Duy đâu?
Hussein nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hắn hờ hững mà kiên định.
~~~~~~~~~~~~~~~~
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ……. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Gandalf áo xanh ngửa mặt lên trời cười dài.
Đây là một phòng thí nghiệm rộng thênh thang – nhìn từ bên ngoài, căn phòng này cùng lắm chỉ rộng hơn hai trăm mét vuông, nhưng bên trong diện tích phòng thí nghiệm lại rộng hơn cả chục lần. Đây là đại địa ma pháp không gian được duy trì nhờ không gian ma pháp.
Hai bục đá lớn trước mặt, trên cái bục đá bên trái là một con rồng con. Con rồng này dài chừng năm mét, nếu tính theo thể tích và tuổi tác của loài rồng thì một con địa long bình thường lớn đến chừng này chắc khoảng năm mươi tuổi.
Nhưng nhờ có công hiệu của nước suối thời gian trôi mà con rồng mới sinh hai tháng này đã lớn chừng ấy.
Lúc này toàn thân con rồng phát ra một tầng ánh sáng vàng kim nhàn nhạt, vầng hào quang ấy lấp lánh khắp người nó, mà trong ánh sáng lại ẩn hiện phát ra những màu sắc khác nhau: xanh lục, đen, trắng, đỏ, vàng kim …!
Thân hình chú rồng con yếu ớt nằm bẹp trên bục đá, trông nó giống như bị cấm chế phép thuật nào đó khống chế, mõm thỉnh thoảng lại rên lên cầu khẩn, tiếng rên mang mấy phần thống khổ.
Còn trên cái bục bên phải lại là một quả trứng rồng khổng lồ.
Quả trứng rồng này lóe lên mấy loại hào quang màu sắc khác nhau, đồng thời tiếng tách tách không ngớt vang lên từ vỏ trứng, có vẻ như con rồng con bên trong đang gắng sức giãy dụa phá vỏ chui ra.
Gandalf áo xanh cười đắc ý, trước mặt lão là một cái bục thí nghiệm khổng lồ chế tạo bằng bí ngân thuần túy, dùng các loại ma lực thủy tinh màu sắc khác nhau tạo ra một ma pháp trận cực kì phức tạp! Chính giữa ma pháp trận này có đặt một tinh thể màu đỏ hình tròn -- đây chẳng phải là ma pháp thủy tinh gì mà là máu tinh luyện chế từ máu của Sebastha! Cũng chính là thứ máu tinh có thể dung hợp hấp thu sức mạnh của các thuộc tính khác nhau!
Lão Gandalf một mặt khống chế ma pháp trận vận chuyển, trên mặt ma pháp trận được kích hoạt tách ra hai tia sáng không ngừng chiếu lên quả trứng và con rồng con trên bục.
Cùng lúc đó phía trên phòng thí nghiệm, một con Hoàng Kim Cự Long an tĩnh trôi nổi giữa không trung trong tư thế nằm phục ngủ say, an tĩnh đến mức giống hệt như đã chết. Chỉ có lỗ mũi nó còn phập phồng mà thôi.
Gandalf giơ một tay ra, nhấc cao một thanh ma trượng bằng xương trắng. Trên đầu chóp của trượng là một quả cầu thủy tinh đen, bề mặt còn lởn vởn một cụm bạch khí, thứ khí thể màu trắng đó nối liền quả cầu thủy tinh và đầu của Hoàng Kim Cự Long…..
Đồng thời, quả cầu thủy tinh cũng không ngừng phát ra từng tia sáng đen, hắc quang bắn vào ma pháp trận trên bục thí nghiệm!
Cuối cùng tiếng cười của Gandalf áo xanh càng lúc càng trở nên đắc ý. Trong tiếng cười ha hả của lão, đôi mắt chú rồng con vốn đang nằm bẹp trên bục kia chợt lóe lên hai tia sáng kì lạ, liền đó là một chuỗi tiếng nứt vỡ tách tách vang lên liên hồi, vô số khóa dạng khí vốn đang trói buộc trên lưng chú rồng con đột ngột bung ra!
Rồng con vừa thoát liền ngửa lên trời hú dài, rồi thân hình to lớn như một con sư tử trưởng thành đứng bật dậy gầm lên giận dữ với Gandalf trước mặt. Nó ngoác rộng miệng, một luồng long tức tỏa hào quang ngũ sắc phun thẳng ra ngoài!
Gandalf bị dọa cho giật nảy! Khoảng cách lúc ấy rất gần, mà toàn bộ ma lực của lão đều đã dồn cả vào việc duy trì sự vận chuyển của ma pháp trận, không thể trích ra một chút xíu ma lực nào để phòng ngự cả! Luồng long tức năm màu kia thì đã đến ngay trước mắt ….
Lúc ấy một tấm khiên vàng kim khổng lồ chợt xuất hiện trước người Gandalf, long tức năm màu phun lên mặt tấm khiên rồi lập tức tản ra xung quanh!
Uỳnh một tiếng, những máy móc thiết bị bày trên những chiếc bàn bốn bề phòng thí nghiệm gặp nạn rồi, vô số thiết bị vỡ tan tành trong luồng long tức, trong nháy mắt biến thành bột phấn!