Louise cảm thấy cuộc đời nàng từ trước tới nay chưa từng có giây phút nào sợ hãi đến vậy!
Ở trong cuộc loạn chiến vừa rồi, Hussein dẫn người xông lên chém giết, cuối cùng mấy tên "mã tặc" vốn phụ trách bảo vệ xe ngựa cũng xông vào đánh. Tiếng giết chóc bên ngoài làm cho công chúa hãi hùng khiếp vía.
Liền đó là một tiếng nổ vang rền giống như mặt đất đang rung chuyển! Xe ngựa tròng trành dữ dội một cái, bịch một tiếng, đầu của Daisy đập vào thùng xe, lập tức hôn mê. Sau đó, Louise đang cực kỳ sợ hãi cũng không dám trốn ở trong xe ngựa nữa, nàng đẩy cửa sổ ra thì thấy cuộc chém giết kinh người ở phía xa --- trời đất tựa như đan xen điện quang và sấm sét!
Nàng chạy khỏi ngựa một cách vô thức, nhưng mới chạy không tới hai bước đã bị vấp phải thân cây trên mặt đất. Đầu bị đập vào một khúc cây khô khiến nàng hôn mê bất tỉnh ngay. Đến khi công chúa choáng váng tỉnh lại thì phát hiện chiếc xe ngựa bên cạnh, cả đám mã tặc nữa, hình như tất cả mọi người đều đã biến mất! Bản thân nàng ở trong rừng cây, cây cối xung quanh đều ngả nghiêng xiêu vẹo.
Nhưng mà sau đó nàng đã thấy cảnh trong rừng cây.
Là tên thủ lĩnh mã tặc kia sao?
Không sai! Mặc dù áo bào đen toàn thân hắn đã sớm nát bươm, nhưng thần khí ấy, cách nói chuyện đầy cuồng ngạo ấy lại khiến Louise nhận ra ngay tức khắc! Đối diện với tên thủ lĩnh mã tặc là một gã với đôi cánh dài kì lạ sau lưng... Trong tay người kia còn cầm một thanh trường thương tỏa hào quang trắng bạc.
Xem bộ dạng thì dường như thủ lĩnh mã tặc bị thương không nhẹ, khắp người hắn đều là máu --- nhưng tại sao tiếng cười của hắn vẫn dũng cảm đến vậy?
Thân thể Louise đang run rẩy, nàng nấp sau một đống thân cây gãy nát, chỉ lộ đôi mắt quan sát hai người đang kịch chiến....
- Nếu như ngươi không có cái tấm thân bất tử gì gì đó kia, căn bản ngươi không thể thắng nổi ta.
Khi Hussein nói ra những lời này, công chúa đang nấp ở chỗ cách mười bước phía sau hắn.
Sphinx không phản ứng chút nào trước lời nói của Hussein, mũi thương của hắn chĩa xuống đất. Hắn lạnh lùng nói:
- Dù sao thì đầu ngươi vẫn là của ta.
Dứt lời, thiên sứ giơ lên chiến thương màu bạc, mũi thương đột nhiên vạch một đường chữ thập trước mặt! Ký hiệu chữ thập kia lập tức biến thành hai vết rách lóng lánh, không gian trước mặt giống như bị xé rách trong nháy mắt.
Ánh mắt Hussein biến đổi, thân thể bỗng chốc lui nhanh về phía sau, khi thân thể hắn vừa chuyển động thì không gian trước mặt đã nứt toác một vệt, thánh quang chữ thập màu bạc kia cũng đã vượt qua không gian xuất hiện trước mặt hắn trong nháy mắt!
Giờ phút này trong tay Hussein không có bất kì một vũ khí nào. Đem nhục thân ngăn cản thánh quang của cường giả thánh giai chẳng khác nào tự mình hại mình. Hắn thầm thở dài, đành vặn người sang một bên né tránh.
Đúng lúc ấy, chợt có tiếng phụ nữ kêu lên kinh hoảng phía sau lưng. Louise đang nép giữa những giữa thân cây, thấy đối phương, cái gã có cánh dài kỳ quái kia bắn một đường ánh sáng chữ thập sáng như tuyết. Nhờ trực giác, Louise cảm giác được một mối nguy hiểm mơ hồ. Mà Hussein đứng ở phía trước lại làm động tác né tránh...
Thế thì, mình ở phía sau sẽ hứng đủ rồi!
Ánh sáng hình chữ thập kia lớn dần trong mắt nàng. Nó đến trước mặt rồi! Tiếng thét chói tai của công chúa Louise vừa ra khỏi miệng... Âm thanh này đồng thời bị Hussein và Sphinx nghe thấy được, hai người đều biến sắc!
Khi hai đại thánh giai cường giả liều mạng dốc toàn lực, không hề nhận ra bên cạnh còn có người tồn tại! Sự kinh hãi này không phải chuyện đùa. Nhất là Hussein, khi hắn quay đầu nhìn thấy cô gái sau thân cây, đó rõ ràng là công chúa Louise! Mặc dù mặt công chúa lấm lem bụi đất, váy áo cũng bị rách mấy chỗ nhưng Hussein chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra.
Không một chút do dự, bởi Hussein biết nếu như công chúa chết ở nơi này, như vậy sẽ trở thành phiền toái lớn cho Đỗ Duy. Ý nghĩ này vừa xoay chuyển trong đầu, thân thể trong không trung đang né tránh liền đổi hướng xoay trở lại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tiếng thét chói tai của công chúa Louise còn chưa dứt, nàng chợt cảm thấy có một bóng người xông tới trước mặt, liền đó eo nàng được siết chặt, một luồng lực lượng lớn truyền đến nâng cả người nàng khỏi mặt đất.
Hussein quơ lấy eo công chúa Louise, giờ phút này hắn đã không có cách nào né tránh thánh quang chữ thập mà đối phương bắn đến, hắn cảm thấy đùi mình đã bị vũ khí bén nhọn cắt trúng! Hussein hừ một tiếng, thánh quang kia phá vỡ đấu khí của bản thân hắn rồi điên cuồng trút xuống cẳng chân...
Một tiếng vang "Ầm"!
Đùi phải của Hussein tóe ra một chùm sương máu, dựa vào cảm giác, Hussein lập tức đã đoán được gãy chân rồi! Dưới sức nổ mãnh liệt của thánh quang máu thịt trở nên lẫn lộn, thậm chí còn lộ ra một đoạn xương trắng ghê rợn.
Cơn đau dữ dội khiến trước mắt Hussein tối sầm, chỉ kịp ôm công chúa rồi đổ nhào xuống đất, thân thể chạm đất rồi lăn hai vòng.
Công chúa được người đàn ông này ôm vào trong ngực, thân thể nàng áp vào trong lồng ngực nóng bỏng của đối phương, bộ quần áo sũng máu của hắn dính lên người của nàng, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi khiến Louise gần như muốn ngất.
Sphinx sớm đã thấy rõ tướng mạo của Louise. Lần này hắn dẫn người lên Tây Bắc chính là vì nhận được nhiệm vụ tuyệt mật hạng nhất từ giáo hội, tuyệt đối không thể để công chúa sống sót rời khỏi tỉnh Desa, bằng mọi giá giết chết công chúa trong lãnh địa của Đỗ Duy!
Cho nên, trước khi đến, tướng mạo của công chúa Louise được hắn ghi nhớ kĩ ở trong lòng thông qua bức hoạ! Không ngờ nhận được tin tình báo, phục kích đội ngũ của Ron Barton lại thành ra chụp hụt, mặc dù nhiệm vụ thất bại nhưng địa vị của hắn là thiên sứ, cho dù là giáo hoàng cũng không thể tùy tiện trừng phạt gì hắn, cho nên Sphinx ngạo mạn không hề để tâm, trái lại gặp được Hussein mới là thu hoạch lớn nhất với hắn!
Nhưng giờ phút này khi trông thấy Louise, Sphinx tức khắc nhận ra thân phận cô! Hắn chợt nhớ ra nhiệm vụ, càng không do dự nữa, ấn lún chân xuống, thân thể lao ra như mũi tên nhọn, mũi thương màu bạc điểm một cái, thánh quang chói mắt đã đâm tới phía sau lưng Hussein, với hi vọng đâm chết con mồi và công chúa dưới mũi thương.
Hussein ôm công chúa lăn mấy vòng trên mặt đất, còn chua kịp nghỉ ngơi đã nghe thấy tiếng mũi thương xé gió phía sau người, giờ phút này hắn đã sức cùng lực kiệt, chỉ biết cắn răng, một tay ôm công chúa Louise, tay kia móc lại chộp tới...
Hoàng kim đấu khí của thánh kỵ sĩ trọng thương so với thánh quang cũng đã ảm đạm hơn nhiều, Một trảo ngưng thần cuối cùng của Hussein, trên bàn tay xuất hiện một quầng ánh sáng vàng kim, hắn chộp lên mũi thương của đối phương.
Trong lòng Sphinx chấn động: vũ kỹ của tên này quả nhiên lợi hại.
Mũi thương bị đối phương bắt lấy, đấu khí hai bên va chạm với nhau, lập tức Hussein nghe thấy tiếng xương bàn tay mình vỡ vụn! Két két vài tiếng! Giờ phút này Hussein không quản gì nữa, hắn nắm chặc mũi thương của đối phương rồi đột nhiên cố sức ném công chúa Louise sang một bên, húc đầu vào trong ngực Sphinx.
Khuỷu tay, nắm tay và cả đầu gối hắn tấn công vào giữa ngực Sphinx như bão tố, Sphinx bị trúng đòn nặng liên tiếp khiến miệng hắn liên tục ứa máu, nhưng sau khi lấy lại hơi hắn lại quật ngang chuôi thương nện vào bên hông Hussein.
Hussein hô lên một tiếng, hắn bay ra ngoài giống như một con chim gãy cánh, nhưng vào lúc quan trọng nhất hắn đã đạp mạnh một cước lên đầu gối Sphinx.
Răng rắc!
Sphinx đau đớn thét lên, đầu gối gẫy ngay tại chỗ, thân thể lắc lư rồi đổ rầm xuống đất.
Khi hắn đứng lên, vẻ mặt ngập tràn tức giận, sau khi thánh quang nhanh chóng khôi phục thân thể, lại nhìn Hussein nhưng chợt phát hiện ra đối thủ đã biến mất rồi! Mà công chúa Louise kia không ngờ cũng không thấy nữa!
- Chạy hả! Giỏi thì chạy đi!
Lửa giận Trong ánh mắt Thiên sứ càng lúc càng ngùn ngụt, trường thương ra sức nện lên mặt đất, uỳnh một tiếng, thánh quang bao phủ rừng rậm mấy chục thước chung quanh, tất cả thân cây đều hóa thành từng mảnh vụn gỗ!
Hussein đã ôm công chúa liều mạng trốn ra xa mấy chục mét rồi, nhưng dưới uy lực một thương của đối phương, lại thêm thánh quang bao phủ, cuối cùng vẫn bị dư âm đánh vào sau lưng.
Phốc!
Louise bị người này ôm vào trong ngực, trong lòng vừa sợ vừa kinh, đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng ran, mùi máu tanh nồng gần như làm cho nàng nghẹt thở! Công chúa sợ hãi ngẩng đầu nhìn, trông thấy một khuôn mặt kiên nghị.
Khuôn mặt ấy bê bết máu tươi, đôi lông mày mặc dù nhíu chặt, có vẻ như quá đau đớn bởi đã thụ trọng thương, nhưng ánh mắt ấy …
Dù đang ngước nhìn hắn, bóng dáng cao lớn của hắn dường như che khuất tầm mắt của mình, ngay cả bầu trời cũng không có sao thấy rõ, nhưng đôi mắt người này còn sáng hơn cả sao trời!
( Hắn... Hắn đang bảo vệ ta ư?)
Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu công chúa Louise vào giờ phút này, liền đó, nàng đã hôn mê bất tỉnh.