Phiên đấu giá không khác "trò hề" cuối cùng cũng đã kết thúc. Đỗ Duy trong lòng nghiền ngẫm dụng ý của Thần Hoàng Tử mà mãi vẫn chưa tìm ra được một đầu mối nào.
Nghiêm trọng nhất bây giờ là ngày mai hắn phải trở về đế đô rồi, trong khi đó hắn lại không gặp được Thần Hoàng Tử.
Dựa theo quy củ của Đế quốc Roland, một ngoại thần như Đỗ Duy mỗi lần trở về đế đô, muốn gặp hoàng đế không phải cứ nói gặp là gặp được. Muốn gặp phải thông qua đủ mọi thủ tục công văn đưa lên quan phương, rồi phải chờ Thần Hoàng Tử triệu kiến. Không phải cứ tùy tiện chạy tới hoàng cung, gõ cửa đi vào, muốn gặp là gặp được liền. Thần Hoàng Tử bây giờ tuy chưa chính thức đăng cơ làm hoàng đế nhưng so với hoàng đế thực thụ thì cũng không mấy khác biệt.
Đương nhiên một hồng nhân như Đỗ Duy thì không quá phức tạp đến như vậy. Thông thường chỉ cần hắn phái người đến hoàng cung báo tin là lập tức có thể được triệu kiến. Cái kỳ quặc là lần này đã lâu như vậy mà Đỗ Duy vẫn chưa được triệu kiến, dù hắn đã phái người đi hết lần này đến lần khác.
Điều này là có ý gì? Lẽ nào Thần Hoàng tử tựa hồ như không muốn gặp hắn ngay?
Nhớ lại sự tình buổi đấu giá hôm nay, Đỗ Duy trong lòng có chút khó chịu, hận không thể ngay lập tức được gặp Thần Hoàng tử để trực tiếp chất vấn. Có lẽ hắn không chịu triệu kiến vì muốn gây cho mình một phen bất ngờ không kịp ứng phó trong buổi đấu giá kia.
Đấu giá chấm dứt, đông đảo khách khứa đều đã ra về. Trong lòng Đỗ Duy cũng không có chỗ cho sự tiếc rẻ khi mất đi một ngàn sáu trăm vạn kim tệ. Chuyện trước tiên là phải cử người đến hoàng cung tìm hiểu tin tức xem rốt cuộc thì Nhiếp chính vương điện hạ bao giờ mới chịu triệu kiến mình.
Ông đây tiền cũng đã mất rồi, chuyện ngươi giao cho cũng đã làm. Nếu ngươi còn không chịu gặp ta là có hơi quá đáng rồi đó! Dù sao cũng chính người triệu ta về đế đô, bây giờ lại không thèm gặp ta thì còn là cái đạo lý gì đây!
Hắn nghĩ ngợi còn chưa xong, Zach đã chạy tới báo có người của Thần điện đến tìm.
Đỗ Duy nghe báo liền chau mày:
- Thần điện phái người tới làm gì? Sự tình bây giờ còn chưa đủ làm đau đầu sao! Bọn họ còn muốn đùa bỡn cái gì nữa?
Zach lúc này mới giải thích, Thần điện lần này tới, cũng không có ý gì lạ ngoài chuyện đòi tiền…
Dù sao thì Đỗ Duy cũng đã "mua" giáo tông pháp chỉ, số tiền một ngàn sáu trăm vạn ấy Thần điện đến lấy là việc thiên kinh địa nghĩa không có gì phải bàn.
Sắc mặt Đỗ Duy càng tỏ ra không hài lòng:
- Giữa trưa mới đấu giá xong, đến chiều đã đòi tiền liền! Làm gì mà nhanh vậy!
Nói xong hắn lại trầm ngâm một hồi, rồi mới tiếp:
- Ngươi đi nói với Thần điện: Mặc cho là ai, kể cả là có nhiều tiền, hơn một ngàn vạn như vậy cũng không thể có ngay trong nhà được. Cho ta thời gian vài ngày để gom góp mới có thể đưa! Cứ bảo họ cho ta ít ngày nữa, rồi ta sẽ tự mình phái người đem đến.
Zach trở về gặp người Thần điện, một lát sau quay lại báo cho Đỗ Duy biết: Thần điện đã đáp ứng đi trước, trước khi đi còn ra ý có thể cho hắn ba ngày để gom góp. Ngoài ra còn mời Công tước Hoa Tulip nhớ kỹ, dân chúng phía nam đang bị thiên tai, số tiền này là giáo tông muốn đem đi cứu trợ cho nạn dân đó.
Đỗ Duy nghe xong trong lòng càng thêm uất ức.
Chính mình phải trở về một chuyến. Hôm qua tuy được những nghi thức hoa lệ mang lại chút thể diện, nhưng rõ ràng loại mặt mũi này cũng không thể mang lại ích lợi gì đáng kể. Mà cái chuyện mang trả đất nhà Rowling chẳng qua là của mình đưa lại cho mình mà thôi. Củ cà rốt này nhìn tuy lớn, kỳ thật chính mình lại chẳng được chỗ tốt nào. Thật ra hôm nay mất đi hơn ngàn vạn kim tệ, đối với Đỗ Duy có khác gì mất đi một nửa gia sản. Hậu đãi như vậy, làm sao trong lòng Đỗ Duy không căm tức!
Đợi một lúc lâu trong thương phố, Đỗ Duy trong lòng cười lạnh. Thần Hoàng Tử nếu lại không chịu triệu kiến mình, cho mình chút giải thích, đến lúc đó mình nổi giận thật thì không dễ dàng mà bỏ qua được đâu!
Hắn trong lòng đang nảy sinh ý nghĩ độc ác, thì rốt cuộc người hắn phái đi cũng trở lại mang theo tin tốt: Nhiếp chính vương điện hạ truyền lệnh triệu kiến Công tước Hoa Tulip!
Cùng trở về với người nhà Đỗ Duy còn có sứ giả cung đình. Gã sứ giả này thấy Đỗ Duy liền tỏ ra vô cùng khách khí. Dù sao thì hắn cũng là người ngoài, còn chưa biết sự tình đấu giá hôm nay, chỉ biết bây giờ vị thiếu niên công tước này là hồng nhân đệ nhất nhân vật. Đối với Đỗ Duy vô cùng cung kính.
Đỗ Duy vừa nghe Hoàng tử Thần triệu kiến mình, lập tức lông mi nhíu lại. Cũng không thèm khách khí với sứ giả cung đình mà phân phó người chuẩn bị xe ngựa đi hoàng cung.
Cung đình sứ giả thật ra lại càng hoảng sợ. Hắn ở hoàng cung bao lâu, quy củ rất rành rẽ. Trên lý thuyết mà nói, một thần tử như Đỗ Duy được cung đình triệu kiến về, nhất là loại ngoại thần quay về đế đô lần đầu tiên "chính thức" vào hoàng cung gặp vua, phải tắm rửa thay quần áo, mặc vào trang phục chính thức của một Công tước, đầy đủ bội đái lễ trượng cùng huân chương mới có thể vào được hoàng cung. Như vậy mới gọi là đủ lễ tiết.
Thế nhưng vị Công tước Hoa Tulip này, tùy tiện dẫn người bên mình đi, lại còn mang cái vẻ mặt khó chịu nữa chứ.
Cung đình sứ giả nghe Đỗ Duy nói, vội vàng chạy lại ấp úng ngăn cản:
- Hoa Tulip Đại công… Cái! Cái này… Không cần phải gấp gáp vậy đâu…
Lời vừa thốt ra, Đỗ Duy trừng mắt, nghĩ thầm trong bụng: "Còn không gấp? Ông đây mất đến một ngàn sáu trăm vạn kim tệ, sao lại không gấp!"
- Cái này… Quy củ đó… Ngài có phải là nên mặc quần áo đàng hoàng trước khi đi không?
Cung đình sứ giả thở dài.
Đỗ Duy trợn mắt lên:
- Ngươi xem trên người ta đang mặc không phải quần áo thì là gì?
Gã Cung đình sứ giả lại càng hoảng sợ, gấp gáp nói nhanh:
- Đương nhiên không phải, chỉ là…
Hắn chợt nhận ra Đỗ Duy không còn kiên nhẫn, vốn đang muốn nhắc nhở vấn đề lễ tiết, thì Đỗ Duy đã nổi giận:
- Đi mau lên! Ta đây thân phận là ma pháp sư, cái gì quy củ cũng không quản tới đầu ta.
Hắn nói xong bước đi luôn. Cung đình sứ giả mắt thấy Đỗ Duy hỏa khí không nhỏ, nghĩ thầm nghĩ trong bụng, chuyện đã không liên quan tới mình, việc gì phải lắm chuyện cho thêm đắc tội với vị đại nhân này. Nghĩ vậy hắn cúi đầu đi theo ra ngoài.
Xe ngựa đến hoàng cung theo mệnh lệnh của Nhiếp chính vương điện hạ, lại có vị sứ giả của cung đình làm tùy tùng. Lúc đi vào ngự lâm quân nhận ra xe ngựa của Công tước Hoa Tulip nên chỉ tùy ý kiểm tra đơn giản rồi để cho Đỗ Duy tiến vào.
Vào đến Hoàng cung, Đỗ Duy xuống xe liền có người đi lên truyền lệnh cho hắn: Nhiếp chính vương đang ở trong ngự hoa viên, mời Công tước Hoa Tulip vào gặp.
Hoa viên hoàng cung Roland đế quốc được coi là nơi có cảnh sắc kì dị trên cả đại lục. Phàm là nhà của quý tộc, hoa viên đều là trang trí vô cùng mĩ lệ, danh hoa cây cỏ cần gì đều có. Nhưng hết lần này tới lần khác, thân là Hoàng đế Roland đế quốc, hoa viên hoàng cung trông có vẻ cực kì tồi tàn.
Không vì lý do gì khác. Chỉ vì con đường trong hoàng cung này chỉ trồng duy nhất một loại thực vật.
Kinh cức hoa (bụi hoa gai)
Chính là Kinh cức hoa, quốc huy của Hoàng thất Đế quốc Roland. Nhưng trên thực tế loại hoa này hoàn toàn chẳng thể nào gọi là đẹp mắt cả. Đúng như cái tên gọi của nó, Kinh cức hoa là một loại cây sinh trưởng trên đất cằn cỗi. Điểm lác đác trên mặt đất ngoài những bông hoa nhỏ màu trắng, ngoài ra không còn gì có thể tạo nên mỹ quan được. Thứ duy nhất đáng giá ở nó, có lẽ chỉ là khả năng sinh trưởng kiên cường mạnh mẽ mà thôi!
Đáng thương đường đường Hoàng cung, chỉ vì để cho phù hợp với truyền thống "Kinh cức hoa" gia tộc mà tại hoa viên hoàng cung chỉ có mỗi một loại thực vật. Thật sự khiến người ta phải buồn bực trong lòng, một tảng đá lớn mang trên mình một bụi gai thì có gì là đẹp?
Đỗ Duy đang đi vào hoa viên thì chợt nghe từ xa một tràng cười thật thanh thúy dễ nghe của trẻ con. Phóng tầm mắt nhìn ra liền thấy trong hoa viên, một đám võ sĩ hoàng cung mặc giáp vàng đang hộ vệ xung quanh mình, sau khi nghe thông báo mới để cho Đỗ Duy một mình đi vào.
Giờ này đang là mùa đông, hoa trong vườn thật sự không có gì đáng nhìn. Chỉ thấy một mảng hoa bụi gai đang héo rũ. Thế nhưng trong hoa viên lại có hai đứa trẻ ăn mặc hoa lệ đang chơi trò đuổi bắt, bên cạnh là mấy cung nữ đang khẩn trương theo dõi. Chỉ sợ một hài tử không cẩn thận chạy không cẩn thận chạm vào bụi gai rồi bị thương.
Đỗ Duy rốt cuộc cũng thấy Thần Hoàng Tử, thủ phạm hại hắn mất toi hơn ngàn vạn kim tệ. Vị nhiếp chính vương trẻ tuổi của cả đế quốc hôm nay chỉ mặc một áo bào trắng đơn sơ thanh nhã, vẻ mặt hắn tươi cười nhìn theo hai đứa trẻ đang chơi đùa.
Hai mắt Đỗ Duy nhìn Thần Hoàng Tử dò xét…
Một năm rưỡi nay không gặp, vị Thần Hoàng Tử này xem ra đã chững chạc trầm ổn hơn rất nhiều. Dạo trước hai người từ trong chính biến mà nói, mặc dù Thần Hoàng Tử đó đã tỏ ra cao thâm khó lường, nhưng trên người vẫn toát ra khí chất hưng phấn của người trẻ tuổi. Còn bây giờ, thật không thể tưởng, chưa đến hai năm không gặp, vị Nhiếp chính vương non trẻ ngày xưa giờ đây khí chất nội liễm, một thân uy nghi không giống như một người chưa quá ba mươi nữa!
Đôi mắt kia vẫn sáng ngời như cũ, có điều duệ khí bên trong đã hoàn toàn biến thành một loại trầm ổn sâu lắng. Chỉ duy nhất không thay đổi chính là khóe miệng mỉm cười kia, vẫn như xưa tạo cảm giác ấm áp cho người xung quanh. Làm cho người ta có ý muốn thân cận.
Thấy Đỗ Duy từ xa đi tới, Hoàng tử Thần càng tươi cười cao giọng chào đón:
- Đỗ Duy, ngươi đã tới! Mau mau đến đây cho ta xem! Trải qua hai năm ở Tây Bắc, xem ra người đã cao lên không ít!
Những lời này của hắn thật thân thiết, chẳng khác những người anh em tốt đã hai năm không gặp nhau. Chỉ một vài lời thân mật chào hỏi của hắn, cũng khiến Đỗ Duy một bụng phẫn nộ cũng không có cách nào phát tiết được nữa.
Bất đắc dĩ, Đỗ Duy phải đè nén bực bội, bước tới vài bước làm lễ rồi ho khan một tiếng:
- Điện hạ!
Thần Hoàng tử tinh tế nhìn vào mắt Đỗ Duy rồi bỗng thở dài, giọng nói càng ôn hòa:
- Đỗ Duy… Bằng hữu của ta! Hai năm sương gió Tây bắc, xem ra đã làm ngươi đen hơn không ít so với lúc còn ở đế đô rồi!
Đỗ Duy cười ảm đạm:
- Tây Bắc gió lạnh thổi quanh năm, hoàn cảnh ác liệt, ta đương nhiên cũng có chút vất vả…
Hoàng tử Thần vỗ vỗ vai Đỗ Duy, sau đó nhìn hắn bằng ánh mắt hàm chứa phần nào xin lỗi. Lấy thân phận cùng địa vị của Đỗ Duy ra mà nói, trên toàn đại lục, ngoài trưởng bối gia tộc ở ngoài, chỉ có vị Nhiếp chính vương này là có tư cách vỗ vai hắn mà thôi!
- Vất vả cho ngươi… Mọi hy sinh của ngươi ta đều ghi khắc trong lòng!
Thần Hoàng Tử cười nhẹ nhàng, không đợi Đỗ Duy cất tiếng, liền chỉ vào hai đứa trẻ đang chơi đùa, cười cười nói tiếp:
- Đến xem đi, đây là hai đứa con trai gái của ta đó.
Quý tộc hoàng thất phần lớn đều tảo hôn. Vị hoàng tử này nghe nói mười sáu tuổi đã kết hôn, mười tám tuổi đã làm cha, chuyện ấy Đỗ Duy cũng biết. Năm nay Hoàng tử Thần hai mươi sáu tuổi, có một con trai tám tuổi, con gái sáu tuổi. Có điều trước nay Đỗ Duy chưa thấy qua, đến bây giờ mới gặp tại nơi này.
Bọn trẻ nhìn thấy Đỗ Duy đứng bên cạnh cha chúng. Xưa nay chúng sống ở trong cung, rất ít khi gặp người ngoài. Mà Thần điện hạ cũng rất ít khi dẫn chúng đi gặp các quý tộc đại thần. Hơn nữa lần này lại thấy Đỗ Duy trẻ tuổi anh tuấn đứng cạnh cha mình, cả hai không khỏi tò mò giương mắt lên nhìn hắn.
Nhìn đứa trẻ trai bên trái lớn hơn một chút. Hơn tám tuổi, bắt đầu tiếp nhận giáo dục lễ nghi cung đình, thoáng giật mình nhớ ra những gì Lễ sư đã dạy. Mặc dù thân thể nó còn chưa phát triển, vẫn còn phần lớn chất trẻ con trên người, nhưng cũng biết thể hiện bộ dạng nghiêm túc. Hướng tới Thần Hoàng Tử hô một tiếng "Phụ thân!" rồi quay đầu lại nhìn Đỗ Duy.
- Vị này là Hoa Tulip Đại công tước!
Thần Hoàng Tử nhắc tiểu Hoàng tử một tiếng, lập tức cậu nhóc tám tuổi này biểu hiện ngay ra điển hình lễ nghi của bồi dưỡng của cung đình. Hướng tới Đỗ Duy nở nụ cười, giọng nói tuy còn non nớt nhưng lại cố gắng làm ra dáng vẻ nghiêm túc:
- Chào Hoa Tulip đại công các hạ, ta là Charles Augustine!
Đỗ Duy nhìn đứa nhỏ tám tuổi này bắt chước bộ dáng của người lớn, trong bụng thở dài cúi người xuống:
- Chào ngài, Hoàng tử điện hạ.
Thế nhưng công chúa sáu tuổi đứng bên cạnh lại phảng phất có chút rụt rè, núp sau lưng tiểu hoàng tử chỉ lộ nửa thân trên nhìn trộm Đỗ Duy. Đột nhiên ngọt ngào lên tiếng:
- Ngài… Ngài có phải là vị công tước thần kì đã tạo nên một tòa thành trong ba tháng đúng không?
Tiểu công chúa nói chuyện có chút lắp bắp, giọng nói ngọt ngào mềm mại làm Đỗ Duy không nhịn được nhớ tới kiều thê ở nhà. Nhìn tiểu cô nương xinh đẹp tựa búp bê, không khỏi lộ ra nụ cười ôn hòa:
- Ta chỉ là công tước thôi, không phải công tước thần kỳ gì cả!
Tiểu hoàng tử Charles chau mày lôi em gái mình ra, sau đó ho khan một tiếng:
- Karina, muội quên lễ tiết rồi!
Tiểu cô nương lè lưỡi, nhưng cũng đứng ra trước Đỗ Duy, cung kính hành lễ. Đỗ Duy mặc dù không thích những nghi thức phức tạp này nhưng trước mặt nhiếp chính vương cũng đành đáp lễ.
Hai đứa con của Thần Hoàng Tử cũng thật xinh đẹp! Charles thừa hưởng bảy phần dung mạo anh tuấn của cha mình, nhất là đôi mắt kia không kém phần sâu sắc. Vừa rồi lúc hắn chơi đùa còn chưa nhận thấy nhưng trong giờ phút yên tĩnh này, mọi giáo huấn lễ nghi của hoàng gia đều bộc lộ ra rõ rệt.
Về phần công chúa Karina bé nhỏ, đôi gò má đầy đặn lại có chút tròn tròn đáng yêu của trẻ con, trắng mịn đáng yêu, một mái tóc xoăn màu vàng kim. Giống như một tinh linh thiên sứ đáng yêu hơn là một người bình thường, đôi mắt xanh to tròn, ánh mắt thuần khiết khiến lòng người không nhịn được mà sinh lòng yêu mến.